Loading
Tìm kiếm trên Google

Ảnh mới nhất

Thăm dò ý kiến

Bạn suy nghĩ về mức độ thành công của các chương trình mà CLB Tấm Lòng Vàng đã thực hiện ?

bình thường
chưa đạt
tốt
hoàn toàn thành công

Lịch âm

Truyện - tùy bút

Chuyện chưa kể hết về chùa Bửu Trì(22:40 02-12-2012)

Bùi Thư

Chia sẻ: Kiểu đọc

Chúng tôi đến chùa Bửu Trì, thuộc phường Xuân Khánh, quận Ninh Kiều – TP Cần Thơ, nơi thường xuyên cưu mang những mảnh đời trẻ em mồ côi, bất hạnh. Sư cô Trần Cam Kết, pháp danh Tâm Niệm, hiện đang trụ trì chùa kể lại “... trước đây đã có nhiều vụ trẻ em mới sinh bị bỏ rơi, thậm chí còn ném xuống sông Rạch Ngỗng rất thương tâm, sau khi có chùa không còn xảy ra tình trạng ấy nữa…”.

Bạn có thể nghe bài viết: Chuyện chưa kể hết về chùa Bửu Trì tại đây

 

 
Lúc chúng tôi tới thăm, sư cô đang bận nghe điện thoại dặn dò từ một nữ mạnh thường quân từ nước Pháp xa xôi gọi về thăm hỏi sức khoẻ, việc học hành của các cháu mồ côi. Mắt sư cô cứ rưng rưng vì xúc động đến nghẹn lời.
 
Đưa chúng tôi tham quan cơ ngơi mới xây dựng xong, sư cô Tâm Niệm phấn khởi nói “...có nơi vừa thờ tự, vừa nuôi dạy trẻ khang trang, mừng lắm, đó là nhờ vào những tấm lòng nhân ái chở che ....”. Chúng tôi quá nao lòng trước cảnh tượng hàng chục trẻ em từ vài tháng đến vài tuổi bị bỏ rơi đang được những tấm lòng nhân hậu đùm bọc thương yêu như chính người thân trong gia đình họ. Trong gian phòng rộng, thoáng mát ở lầu một, các chị bảo mẩu “không chuyên” đang dỗ dành các cháu, có chị đang thu xếp quần áo từng cháu vào các giỏ xách rất gọn gàng, có chị ẵm cùng lúc đến ba cháu đang nũng nịu đòi bế rất thơ ngây. Chúng tôi tự hỏi vì sao họ lại có một sự chịu đựng quá phi thường đến như vậy?
 
Chị  Lê Ngọc Ánh quê Hậu Giang tự nguyện làm việc từ thiện ở đây đã nhiều năm cho biết “...Thấy tụi nó đứt từng khúc ruột chú ơi, bỏ sao đành, thôi thì thu xếp chuyện nhà tới đây sống chung với chúng, vắng một ngày là chịu không nỗi đâu...” Nói xong chị đã rươm rướm nước mắt vì xúc động.
 
Đang tiếp chuyện với các cháu thì cô giáo Lê Thị Ngọc Điệp, hiện công tác ở trường mầm non Ngôi Sao, quận Ninh Kiều về đến. Bế một lúc hai cháu trên tay, Điệp vui vẻ kể “ ...em mồ côi sống ở đây từ bé, vắng em thì tụi nó “quậy” tưng bừng đó...”. Vậy là sau giờ công tác cô lại trở về với mái ấm của mình để vui chơi, chăm sóc các cháu như một nghĩa cử trả ơn cưu mang của nhà chùa đối với thân phận mồ côi của mình năm xưa.
 
Mà đâu chỉ riêng Điệp, có rất nhiều mảnh đời lớn lên ở ngôi chùa nầy, nay đã trưởng thành có việc làm ổn định vẫn từ chối hạnh phúc riêng tư để mỗi đêm lại quây quần cùng những mảnh đời bất hạnh.
 
Ở đây các cháu trong độ tuổi được đi nhà trẻ, mẫu giáo đúng qui định,  được trang bị đầy đủ sách vở, quần áo, dụng cụ học tập, từ đó các cháu không mặc cảm là trẻ mồ côi, bỏ rơi. Điều đáng mừng là 100% cháu đều khỏe mạnh, không bị tật nguyền và không bị thiểu năng trí tuệ.
 
Dù không ai nói ra như một sự kể công, nhưng chúng tôi hiểu có được kết quả ấy là cả một quá trình liên kết yêu thương giữa những con người rất đời thường nhưng cũng rất phi thường. Một cuộc chạy đua để dành lại sự sống cho hàng trăm trẻ thơ đã là điều quá khó, nhưng giáo dục, chăm sóc, rèn luyện trí và thể lực, hướng chúng nên người hữu ích, không mặc cảm, tự ti lại là điều khó hơn gấp nhiều lần. Vậy mà họ đã làm được rất nhẹ nhàng, thanh thản, bao dung.
 
Mỗi ngày sau giờ đến lớp, các em lớn sẽ trông coi chăm sóc các em nhỏ hơn. Nhìn chúng âu yếm, tận tình săn sóc bảo ban nhau như anh em ruột thịt trong nhà. Chúng tôi đã có người không cầm được nước mắt. Có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn, chúng đã linh cảm và bắt đầu nhận ra tài sản quý báu và duy nhất trên đời mà chúng có được là mái chùa yêu thương cùng với những tình cảm đang quấn quýt bên chúng hôm nay và cả mai sau.
 
Chia tay với chúng tôi trong sự luyến tiếc khôn nguôi, hàng chục cháu nhỏ đang ê a đánh vần rành rọt trong tiếng chuông chùa trầm mặc, trong ánh đèn nê ôn đang vụt sáng lên trong khoảng đêm thanh vắng.
 
Họ, những bậc chân tu giàu tấm lòng nhân, cùng với những con người tình nguyện rất kiệm lời, không ai kể về sự hy sinh lặng thầm rất đời thường và cũng rất phi thường của chính họ. Chỉ lung linh thoang thoảng đầu đây những tấm lòng nhân ái đang tỏa ánh hào quang tiềm ẩn như tấm lòng dung dị của đức Phật từ bi.
Song Anh

Bình luận (0)

Viết lời bình mới:

Mã bảo vệ : (*)