CLB tấm lòng vàng
Ảnh mới nhất
Tiêu điểm
-
Tường Trình Chương Trình Từ Thiện Ấn Độ Đợt 1 Ban TTXH Phật Giáo Khất Sĩ Việt Nam
-
TP.HCM: Sắc sen vàng Kính mừng Phật đản Phật lịch 2565 trên kênh Nhiêu Lộc
-
Nghe Phật trong thiền định
-
KÊU GỌI CHƯƠNG TRÌNH "CHIA SẺ YÊU THƯƠNG CÙNG NGƯỜI DÂN ẤN ĐỘ
-
Viết cho người hoang mang
-
Đừng vội tin những gì mình thấy, nghe, nghĩ
-
Chiếu phim về Đức Dalai Lama tại Liên hoan phim Venice
-
Công nhận cây di sản Việt Nam tại tịnh xá Ngọc Vạn
-
Giáo hội TP.HCM hướng dẫn tổ chức Vu lan - Báo hiếu
Thăm dò ý kiến
Bạn suy nghĩ về mức độ thành công của các chương trình mà CLB Tấm Lòng Vàng đã thực hiện ?
Lịch âm
Văn Học
Quê
Người tập nhớ, kẻ học quên
Vịn màu hương khói thơm bên bốn mùa.
Nào là sung chát khế chua
Nào cay đắng một đời chưa làm người
Thiền môn lắng lại khóc cười
Lời kinh cho cả đất trời biết yêu.
Chân quê
Sáng sớm, đang ngái ngủ trên giường, Chanh phát hoảng vì ngửi thấy mùi gì khen khét, hăng hắc như nhựa ni lông cháy, pha cả hơi xăng. Chanh gọi toáng lên: “Ông ơi, cháy”. Bà Hà từ dưới bếp đi lên, điềm tĩnh nói: “Không phải cháy nhà đâu cháu, cháy quần áo đấy”. Chanh vẫn ngơ ngác: “Quần áo của ai, sao lại cháy ạ?”. Bà bật cười: “Quần cộc và áo hai dây của cháu, bà tiễn nó đi một đoạn”
Ngủ Dưới Góc Cây
Nhìn chặng đường Phật đi thì chúng ta thấy phần nào, có và không. Hoàng gia rất đau khổ vì sự ra đi của Thái tử Tất Đạt Đa, nhưng sự đau khổ đó chỉ ngắn hạn. Sự đau khổ đó đã chấm dứt, để tiếp nối bằng hạnh phúc vô bờ khi toàn thể dân chúng thành Ca Tỳ La Vệ cùng hoàng gia, nao nức đón tăng đoàn, mà người ôm bình bát đi đầu chính là vị Thái Tử năm xưa. Ngài đã tìm ra Đạo Cả, đã ban vui cứu khổ bao người, nay trở về chốn cũ bằng bước chân của Bậc Giác Ngộ, độ cho thân thuộc và dân chúng.
Xưa, Đức Thế Tôn dạy các đệ tử: “Chớ ngủ hai đêm, dưới cùng một gốc cây”
Bóng hạc thiền bay
Cảm niệm về một Bậc Thầy, HT.Thích Giác Toàn (Trần Quê Hương) đã có những dòng thơ thắm thiết đạo tình...
Bà Tôi
Bà ơi! tiếng gọi từ trong đáy lòng mà tôi vô tình quên lãng. Kí ức tuổi thơ tôi lại lần lượt hiện về.
Lời tri ân
Mùa Vu Lan nữa lại về, trong lòng bao người con đang xao xuyến, bồi hồi tưởng nhớ và tôn vinh ân đức dưỡng dục của hai đấng sinh thành. Với con, Tiết Vu Lan, tháng 7 năm nay ngoài ý nghĩa mùa báo hiếu, tri ân còn là thời khắc thiêng liêng nhất, đánh dấu bước ngoặt cuộc đời con. Một năm tròn con chính thức trở thành Phật tử, trở về nương tự nơi Tam Bảo. Mùa Vu Lan đầu tiên con được hiểu trọn vẹn ý nghĩa sâu xa về sự tích Đại Hiếu Mục Kiền Liên cứu mẹ.
Tản mạn về Mẹ và Con
Phật giáo xác định người mẹ lý tưởng là một tấm gương của tình thương phổ quát, là con đường Bồ-tát. Phật giáo Mật tông xem người mẹ không chỉ là tượng trưng của lòng từ bi mà cũng tượng trưng cho trí tuệ.
Mùa hè của Tăng sinh
Cuộc sống với muôn điều thú vị mà trong đó định luật Vô Thường đã góp phần làm tăng thêm sự thú vị đó. Nhờ sự thay đổi mà chúng ta sinh ra, rồi lớn lên, rồi già. Cũng nhờ đó, ta cảm nhận được sự mầu nhiệm của tia nắng mặt trời và chìm đắm trong sự huyền bí của màn đêm. Cỏ cây ra hoa kết trái, đâm chồi nẩy lộc là nhờ sự biến đổi kỳ diệu đó.
Hoa hiếu hạnh
Ban biên tập Xin giới thiệu đến quý đọc giả những bài thơ về lòng hiếu hạnh của một bạn trẻ, thành viên CLB Tấm Lòng Vàng, một giọng thơ hồn nhiên mà sâu sắc, chan chứa ân tình.
Người Thầy vĩ đại
Trong sương gió ... cội bồ đề sừng sững đó
Lốc xoáy mưa tuôn vẫn bình thản vững vàng
Dẫu biết rằng cây gãy chuyện không thật
Lẽ thường tình làm thân nhánh cũng lung lay
Làm nhiều lá rụng xuống sân thềm vắng
NHỚ VỀ NGƯỜI
Thưa ba mẹ .
Con và các cô luôn quan tâm hướng về Người, muốn cho Người tiến thêm một bước nữa, đó là hướng tới đời sống xuất gia, ngõ hầu đạt được an lạc trong hiện tại và hướng đến mục tiêu làm lợi ích cho mọi người trong tương lai. Có như thế, sư và các cô mới có thể yên tâm tu học được .
Lời Thầy!
(Bài viết cảm nhận về buổi chia sẻ của ĐĐ Thích Giác Nhường với CLB Tấm Lòng Vàng ngày 24/6/2012).
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
Có hay bao mùa lá rơi.
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
Sáng soi bước con trong cuộc đời.
Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi,
Vẫn chiếc y (áo) xưa sờn đôi vai,
Thầy vẫn đi, không buồn vui mà lặng lẽ…!(*)