CLB tấm lòng vàng
Ảnh mới nhất
Tiêu điểm
-
Tường Trình Chương Trình Từ Thiện Ấn Độ Đợt 1 Ban TTXH Phật Giáo Khất Sĩ Việt Nam
-
TP.HCM: Sắc sen vàng Kính mừng Phật đản Phật lịch 2565 trên kênh Nhiêu Lộc
-
Nghe Phật trong thiền định
-
KÊU GỌI CHƯƠNG TRÌNH "CHIA SẺ YÊU THƯƠNG CÙNG NGƯỜI DÂN ẤN ĐỘ
-
Viết cho người hoang mang
-
Đừng vội tin những gì mình thấy, nghe, nghĩ
-
Chiếu phim về Đức Dalai Lama tại Liên hoan phim Venice
-
Công nhận cây di sản Việt Nam tại tịnh xá Ngọc Vạn
-
Giáo hội TP.HCM hướng dẫn tổ chức Vu lan - Báo hiếu
Thăm dò ý kiến
Bạn suy nghĩ về mức độ thành công của các chương trình mà CLB Tấm Lòng Vàng đã thực hiện ?
Lịch âm
Truyện - tùy bút
Bên cha mùa Vu lan
Gia đình ta giờ chỉ còn lại cha và con, ông bà và mẹ đã đi về nơi xa ngái. Nhưng buồn thay, con xa nhà triền miên, bỏ cha một mình nơi quê nhà, sớm hôm chỉ bầu bạn cùng khóm hoa, chim chóc. Cũng chính vì điều này mà các chú, các cô cứ trách con mãi.
Truyện ngắn Nguyên Hương: Đá quý
Cuộc họp chính thức xác nhận đồn đại bấy lâu - thôn Tân Tiến thuộc xã Tân An kể từ đầu tháng tới sẽ trở thành khối phố 14 của phường Thành Ngọc.
Rau má quê mình
Tuy gọi là rau nhưng rau má sống hoang dã chẳng khác gì một loài cỏ dại. Mùa mưa mặt đất ẩm ướt thì rau má tự phát triển tươi tốt. Không giống như những loại rau trồng ở vườn nhà, phải vun phân tưới nước, phun thuốc trừ sâu, thuốc dưỡng thì mới có ăn, rau má chẳng cần vun phân, tưới nước vẫn tươi tốt bình thường. Thậm chí mùa nắng nóng, mặt đất khô cằn vậy mà rau má vẫn chịu đựng, dù rằng có phần cằn cỗi chứ không được tươi non như mùa mưa.
Tiếng chim hót
Hồi nhỏ, khi còn ngủ cùng nhau, chị thường nói với tôi mai mốt lớn lên sẽ không lấy chồng mà cứ ở vậy cho tới già để lo cho cả tôi và má. Cũng chẳng biết vì sao mà chị có suy nghĩ đó, chỉ biết rằng lời quả quyết đó đã gần như đi theo tôi suốt mười mấy năm trời.
Vu lan & mẹ…
Ngày còn sống, mẹ chưa là Phật tử, không thường xuyên đi lễ chùa; nhưng mỗi rằm, mồng một mẹ đều nhớ nấu ít chén chè, thổi dĩa xôi bày lên cúng Phật tại gia. Rằm lớn thì đương nhiên; còn rằm nhỏ - đôi khi bận việc hoặc… túng tiền - mẹ chỉ ráng mua được nải chuối, bẻ thêm bình bông vẫn cứ cúng! Thấy lễ cúng sơ sài quá, tôi hỏi giỡn: mẹ cúng ít vậy thì… ai ăn ai nhịn? Mẹ nghiêm mặt gắt khẽ: cái thằng!
Ấm lòng tin
Bà Út Cơn vừa đổ đống phế liệu trong bao ra vừa chửi: “Cha mẹ đứa nào hổng dạy con, cho nó đi phá làng phá xóm, của tao lượm không công hả? Sao phá phách vậy? Đồ quỷ sứ ma vương!”.
Còn lại nụ cười
Dì Ba. Dì là con út trong một gia đình đông con, nên cái tên kia chẳng phải đề cập về thứ tự. Dì từng nói rằng đó là một cái tên xấu để trấn sự khó nuôi; có thể, nhưng dì cũng không biết chính xác nó xấu thế nào.
Đọc “Hai nửa giấc mơ” của thầy Chấn Đạo
Chở đạo! Có thể dùng từ đó để nói về tập truyện ngắn của thầy Thích Chấn Đạo (Phan Chi Nguyên) do NXB Phụ nữ ấn hành năm ngoái. Tập truyện thực sự ngắn (về số trang) cũng như số chữ trên mỗi truyện, tuy nhiên vẫn gửi gắm được trọn vẹn tâm tư, tình cảm của tác giả với đạo, với đời.
Sông quạnh chiều hôm
Chừng như hụt hẫng, vạt gió sắp qua thềm rêu. Lòng ta như bụi cứ mịn màng và rắc đầy trong trăng khuya. Trăng đang nhích dần độ tròn đầy viên mãn và cũng sẽ cạn dần, mỏng viền vành cong níu kéo nỗi nhớ lan ra. Mặt hồ còn lạnh chăng? Người ngồi im soi bóng mình lung linh. Tiếng phong linh trầm đục và ngân vang cứ luân phiên lắc lư theo điệu nhạc trời.
Đi con đường khác
Khi đứa con gái đầu chuẩn bị nhập học vào trường đại học thì anh nhận được một lá thư chuyển nhanh gởi qua bưu điện. Trong cuộc sống, có thể có nhiều lá thư chuyển nhanh, nhưng đó là lá thư làm cho tôi và anh buồn như vừa đánh rơi một cái gì đó quý giá mà không thể nào tìm lại được
Ảo Vọng lâm
Khoảng một ngàn năm sau khi Đức Phật nhập Niết-bàn, tại khu rừng Ảo Vọng thuộc vương quốc Phù Sinh, có một cuộc tàn sát đẫm máu diễn ra, khiến cho muông thú sống trong cảnh tối tăm hoảng loạn. Loài Sư tử vốn là vua thống trị khu rừng này bằng Chánh pháp do chính Đức Phật truyền lại đã bị lật đổ bởi loài Lang sói hiểm độc.
Tấm lòng người mẹ
Bà ta thều thào nói. Tôi không biết do bà vốn là người ăn nói nhỏ nhẹ hay bà sợ nói to mọi người trong cơ quan nghe thấy. Chỉ biết từ đầu chí cuối bà nói rất nhỏ, có lúc tôi nghe còn không rõ.